Điện trở là một thành phần điện tử được sử dụng để kiểm soát và giới hạn dòng điện trong mạch điện. Cấu tạo cơ bản của một điện trở gồm có hai đầu kết nối và một vật liệu có khả năng chịu điện trở nằm giữa hai đầu đó.
Vật liệu chịu điện trở trong điện trở có thể là kim loại như đồng, nhôm, hoặc cacbon, hoặc có thể là vật liệu bán dẫn như silic hay germani. Đặc điểm quan trọng của vật liệu này là khả năng chịu điện trở, tức là khả năng hạn chế dòng điện khi có điện áp được áp dụng.
Cấu tạo của điện trở có thể là dạng dây cuộn, dạng thanh hoặc dạng bề mặt phẳng. Dây cuộn và thanh thường được sử dụng cho các ứng dụng công nghiệp, trong khi dạng bề mặt phẳng thường được sử dụng trong các ứng dụng điện tử nhỏ gọn.
Điện trở có một giá trị điện trở cụ thể, được đo bằng đơn vị ohm (Ω). Giá trị này phản ánh khả năng của điện trở trong việc hạn chế dòng điện. Điện trở có giá trị điện trở cao sẽ hạn chế dòng điện nhiều hơn, trong khi điện trở có giá trị điện trở thấp sẽ cho phép dòng điện lớn hơn chảy qua.
Tóm lại, cấu tạo điện trở bao gồm hai đầu kết nối và một vật liệu chịu điện trở nằm giữa hai đầu đó. Vật liệu này có khả năng hạn chế dòng điện và được đo bằng giá trị điện trở.