Đóng vai bé đản kể lại chuyện người con gái nam xương

Trong buổi học đầu năm, thầy cô giao đề tài cho chúng tôi: “Đóng vai bé đản và kể lại chuyện người con gái tên là Nam Xương.” Câu đề tài này trái với mọi gì tôi từng được giao trong quá khứ, nó gợi lên sự kì thú và hoài nghi trong tâm hồn. Có lẽ, chúng tôi đều không biết rằng sự đơn giản của trò chơi “bé đản” và tên chưa từng nghe qua – Nam Xương, sẽ dẫn chúng tôi vào một cuộc hành trình đáng nhớ về tuổi thơ và những kỷ niệm sâu sắc.

Đề tài: đóng vai bé đản kể lại chuyện người con gái nam xương

Tôi là Trương Đản, con trai của Trương Sinh và Vũ Thị Thiết. Tôi sinh ra và lớn lên ở Nam Xương. Khi tôi mới hơn một tuổi, mẹ tôi đã mất, giờ tôi chẳng thể nhớ ra bộ mặt của mẹ mình, chỉ còn đâu đấy cảm giác về đôi vòng tay ấm áp cùng tiếng ru khi ngủ nhưng mà thôi.

Cha tôi là người ít học, tính tình hay ghen, luôn đề phòng với mẹ tôi. Vì ít học nên cha tôi phải đi lính, để lại mẹ tôi ở nhà. Ở nhà, mẹ tôi chăm nom con và mẹ chồng rất mực chu đáo. Vì nhớ thương con, mẹ chồng tôi ngày càng ốm nặng rồi mất, mẹ tôi lo tang ma chay tế lễ, lo liệu như đối với cha mẹ đẻ mình.

Xem thêm:  Ai là tác giả của tác phẩm kịch rô-mê-ô và giu-li-ét (Romeo và Juliet)?

Ba năm sau, cha tôi từ quân ngũ trở về. Cha tôi hỏi tôi: “Thằng bé này là con ai?”. Tôi ngây thơ trả lời: “Con là con của cha chứ ai”. Cha tôi nghe vậy liền nổi giận, cho rằng mẹ tôi đã thất tiết. Cha tôi mắng nhiếc, đuổi đánh mẹ tôi. Mẹ tôi không chịu nổi oan ức, đã gieo mình xuống sông Hoàng Giang tự vẫn.

Sau khi mẹ tôi mất, cha tôi mới hiểu ra nỗi oan ức của mẹ tôi. Cha tôi đã lập đàn giải oan cho mẹ tôi. Một đêm nọ, mẹ tôi hiện lên trên sông Hoàng Giang, kể lại nỗi oan của mình.

Tôi rất thương mẹ. Tôi trách mình đã nói lời ngây thơ khiến mẹ phải chịu oan ức. Tôi cũng trách cha mình đã quá ghen tuông, không tin tưởng mẹ.

Câu chuyện về mẹ tôi đã trở thành một bài học sâu sắc cho tôi. Nó dạy tôi phải biết yêu thương, trân trọng người thân của mình. Nó cũng dạy tôi phải biết suy nghĩ chín chắn trước khi nói bất cứ điều gì.

Tôi mong rằng mẹ tôi sẽ được siêu thoát và sớm được gặp lại cha con tôi.

Kết thúc câu chuyện, tôi vẫn không thể quên được mẹ. Tôi vẫn thường nhớ về đôi bàn tay ấm áp của mẹ, về tiếng ru êm ái của mẹ. Tôi mong rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được gặp lại mẹ.

Kết luận

Trong cuộc hành trình đến với đề tài “đóng vai bé đản kể lại chuyện người con gái Nam Xương,” tôi đã khám phá ra nhiều điều quý báu về kỷ niệm và người con gái này. Câu chuyện về Nam Xương đã giúp tôi thấu hiểu rằng đằng sau mỗi cái tên là một câu chuyện, một thế giới riêng biệt đầy sự độc đáo và sâu sắc. Cô ấy là một phần không thể thiếu của những ký ức thơ ấu của tôi và đã trở thành một phần không thể tách rời trong hành trình của tôi.

Xem thêm:  Theo quyết định 4725/qđ-bgdđt năm 2022, các cơ sở giáo dục tự đánh giá mức độ chuyển đổi số của đơn vị mình bao nhiêu lần ?

Cuộc sống là một cuộn sách không bao giờ kết thúc, và trong đó, mỗi trang ký ức là một chương đáng nhớ. Chúng ta có thể mất điều này, nhưng chúng ta không bao giờ mất những hình ảnh và cảm xúc mà chúng ta đã trải qua. Việc chia sẻ những ký ức này với người khác là cách để chúng sống mãi trong tâm hồn của chúng ta.

Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng tôi trong hành trình này và cho phép tôi chia sẻ về Nam Xương và những ký ức đáng quý trong cuộc đời. Cuộc sống của chúng ta có thể là một chuyến hành trình, nhưng những ký ức chúng ta tạo ra là nguồn động viên và ý nghĩa thực sự trong cuộc sống này.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.